áp trại tiểu vương phi

Đọc truyện [Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Tình Nhân của tác giả: Tứ Nguyệt. Truyện full, đầy đủ chương tại truyen360.net. Thể loại: Cổ trang, HE.Độ dài: 10 chương.Edit by cafe_chaud.Nhân vật: Hỏa Vô Tình x Thiên Diệp Tuyết.Đầu năm nay hảo tâm không được hảo báo! (có lòng tốt nhưng không được đáp Tải xuống miễn phí tệp chất lượng cao mới nhất ảnh Học Sinh PNG PNG đồ họa, số lovepik đồ họa này là 400478853, danh mục là PNG, kích thước là 20 M. Bạn có thể tải xuống clipart đồ họa vector có thể chỉnh sửa miễn phí trên Lovepik, chúng tôi cung cấp các yếu tố ở định dạng PNG, AI, PSD, EPS và các định Đọc truyện Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Độ dài: 10 chương. Edit by cafe_chaud. Nhân vật: Thủy Tàn Tâm x Nguyệt Quang. [Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Phu Nhân. [Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Tình Nhân. [Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Vương Phi. Chẳng lẽ ông trời đã định cho nàng số mệnh Tiểu Vương gia bĩu môi, lặp lại y hệt: “ Không đi ” “ Trẫm hôm nay phải giết ngươi, nghiệt súc! Để sau này khỏi phải đau tim. ” Hoàng Thượng rút ra ‘Long Uyên kiếm’ trên vách tường, đem kiếm đâm về phía Tiểu Vương gia. motor scoopy tidak bisa distarter dan diengkol. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Trạng thái FULLSố chương 10Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Hắn tại sao tiểu vương gia không muốn làm, lại cùng người ta đi làm sơn tặc? Đáp án nói ra có chút không tưởng tượng nổi – Bởi vì thầy tướng số cho vị hôn thê hắn biết, chân mệnh thiên tử của nàng không phải là Vương gia, mà một sơn tặc. Nàng dĩ nhiên rất tin tưởng không hề nghi ngờ, chạy về phía sơn trại đi tìm “Chân ái” – Hừ hừ, tiểu nữ nhân này không phải là quá ngốc thì cũng là quá ngây thơ. Nàng hại hắn ngã thảm xuống một cái hố. Lại không biết tốt xấu quăng cho hắn hai cái bạt tai. Hắn làm sao có thể để nàng tẩu thoát, bỏ đi cơ hội “hành hạ” nàng? Chờ hắn thuận lợi ngồi lên bảo tọa “Sơn Đại vương”. Thân là nam nhân hắn nhất định phải lấy lại tôn nghiêm mặt mũi. Cũng để cho tiểu hôn thê mê tín này biết mùi một chút. . . . . . Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Tứ Nguyệt Thể loại Cổ Đại Nguồn DĐLQĐ Trạng thái Full Chương cuối Chương 10Giới thiệu truyện Truyện Áp Trại Tiểu Vương Phi của tác giả Tứ Nguyệt xoay quanh cô nàng gặp nạn và được cứu bởi một tên sơn cảm tạ hắn mà nàng còn tặng hắn đôi bạt tai khiến hắn không thể bỏ qua và muốn bắt nàng về để “trả thù”.Nàng cũng là quá ngây thơ và quá ngốc, tin vào lời ông thầy tướng số, lão bảo rằng vị hôn phu của nàng không là vương gia, lại là một tên lục lâm thảo khấu. Đã thế nàng quyết đi tìm cho ra cơ hội tâu thoát cho mình…Download Ebook Áp Trại Tiểu Vương Phi – Tứ Nguyệt FullEbook Áp Trại Tiểu Vương Phi – Tứ Nguyệt – Full Epub – FullEbook Áp Trại Tiểu Vương Phi – Tứ Nguyệt – Full Prc/Mobi – FullEbook Áp Trại Tiểu Vương Phi – Tứ Nguyệt – Full Pdf – Full Chương 1 “Sàng tiền Minh Nguyệt quang.”“Ừ.”“Nghi thị địa thượng sương.”“Không sai.”“Cử đầu. . . . . . Cử đầu vọng. . . . . .Vọng. . . . . .” Nguyên bản tiếng ngâm thơ trong trẻo đến câu thứ ba câu thì xuất hiện nguy hiểm, làm phu tử ở một bên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.“Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”Thảm rồi, vọng cái gì?Tiểu nữ hài bộ dáng hết sức khả ái giương đôi mắt to đẹp nhìn người xung thấy phu tử đang cố gắng hít thở, cây quạt trong tay liều mạng phe phấy, tiểu nha hoàn cũng gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng muốn giúp tiểu thư nhà mình, nhưng có lòng mà không đủ nhân có hai, một là các nàng thân là nha hoàn, nào có phúc khí đọc sách? Cái nguyên nhân còn lại là Mộng Đại lão gia đang mở to mắt, hung tợn trừng mắt nhìn, người nào có gan hổ tới trợ giúp tiểu thư?“Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”“Vọng Minh Nguyệt, đúng không?” Mộng lão gia mỉm cười thay ái nữ giải vây.“Đúng! Đúng! Thật là kỳ quái, cử đầu nhất định phải là vọng Minh Nguyệt, không thể vọng người khác sao? Thật là ──”“Thật là quá tệ.”“Đúng! Thật là quá tệ. Cha. . . . . .”“Ta nói con, Mộng Tiểu Trúc!” Mộng lão gia rống giận, dùng sức vỗ mặt bàn, hại tất cả mọi người tại đều dọa cho sợ đến đầu cúi gằm nhi trước mắt này dáng dấp thật xinh đẹp, khả ái yêu kiều, mà hắn cực nhọc đem nàng nuôi lớn. Không nghĩ tới nàng trừ một tay nấu thức ăn ngon ở ngoài, cái gì cũng không sách không công không thuật không bán cũng không được. . . . . .“Tiểu Trúc, cũng ba ngày rồi, ta thấy nha hoàn cả Mộng Trúc Lâu cũng đã đọc thuộc lòng bài thơ này rồi, mà con còn không . . . . . . Con nói xem, con có phải là cố ý hay không ?”“Con không phải. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc ngước mắt nhìn nóc phòng, hàm răng trắng nhỏ nhẹ nhàng cắn môi dưới, một bộ không thể làm gì, bộ dạng đáng lão gia làm sao lại không biết tư chất của nữ nhi bảo bối? Đáng tiếc Tiểu Trúc của hắn không thể liệu trước là đọc sách. . . . . .“Cha, con không nghe nữa! Trước kia người không quản con muốn hay không muốn, có thể hay không thể học những thứ ư ư a a kia…, thế nào giờ già rồi liền thúc bách người nhà?”Mộng Tiểu Trúc chu cái miệng nhỏ, như một tiểu cô nương bị ăn hiếp, nước mắt cũng sắp chảy biết cách đối phó cha mình, nước mắt vẫn là vũ khí hữu hiệu bất quá nàng cũng không biết, lần này cho dù nàng khóc đến chết cũng vô ích ──“Con cho là ta thích ép con sao? Nếu như con gả ột nhà bình thường, ta nhiều lắm là nhiều chuẩn bị một chút đồ cưới, tin tưởng con vẫn có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn; nhưng con phải gả cho Tiểu vương gia !”“Tiểu vương gia rất giỏi sao? Trong thành này thì rất nhiều Tiểu vương gia. . . . . .”“Tiểu vương gia Thạc vương phủ, người nào dám động vào?” Mộng lão gia liếc nữ nhi một Tiểu Trúc rùng mình một cái, ánh mắt trợn thật lớn. Mặc dù nàng bình thường rất ít xuất môn, nhưng nàng cũng nghe không ít chuyện của Tiểu vương gia Thạc vương nói tỷ tỷ hắn là quý phi hoàng thượng sủng ái nhất, phụ thân Thạc thân vương ở trong triều lại càng quyền cao chức trọng, thâm thụ tôn kính. Tiểu vương gia bản thân lại tuấn tú lịch sự, tư chất thông minh, văn võ song toàn, hoàng thượng vô cùng coi trong kinh thành đều có hi vọng có thể đem con gái của mình gả cho hắn, trở thành hoàng thân quốc thích, có quyền có quý.“Đây là người người cầu còn không được, một hôn sự tốt.” Mộng lão gia bình luận nói.“Nhưng con không cảm thấy có cái gì cầu cũng không được.” Mộng Tiểu Trúc rất xem thường.“Còn mạnh miệng? !” Mộng lão gia gầm lên giận Tiểu Trúc dọa sợ vội vàng câm trong lòng nàng vẫn không thuận. . . . . . Nàng mới không muốn gả đi, nàng muốn đi theo phụ thân cả đời!“Ta cũng không biết hắn làm sao lại chỉ định muốn con là vương phi hắn, bất quá hắn có phái người đưa một thứ cho con, nói con nhìn sẽ biết.”“Thứ gì?” Nàng lập tức đứng lên, muốn chạy ra bên ngoài.“Đứng lại! Con học thuộc thơ thì mới được đi.” Mộng lão gia kêu nữ nhi Tiểu Trúc chỉ có thể than thở, “Cha, xuất giá thì xuất giá, tại sao phải học những thú không cần thiết này?”“Ta đây là muốn tốt cho con. . . . . . Thân là Tiểu Vương phi, tại sao lại có thể trong bụng không có chút học vấn nào? Như vậy làm sao giữ được tâm trượng phu?”“Nhưng con có thể dùng thức ăn giữ dạ dày hắn! Vương đại nương bên cạnh nói tài nấu nướng của con có thể bắt được mười dạ dày nam nhân đấy!”“Con muốn làm vương phi hay làm nữ đầu bếp?” Mộng lão gia lại điên cuồng hét lên một tiếng.“Con. . . . . .”“Tóm lại con ngoan ngoãn học thuộc hết mới được đi ra ngoài!”“Dạ . . . . .”Mộng Tiểu Trúc nặng nề thở dài, trong lòng thật không rõ, rốt cuộc nàng là phải lấy chồng hay là vào kinh đi thi?Thật thê thảm! Ngày mai nàng nhất định phải đi miếu Quan Âm bái lạy, đổi vận. . . . . .“Tiểu thư, mệnh phu quân đã định của cô không phải là Vương gia, mà là sơn tặc.”Sơn tặc? !Mộng Tiểu Trúc giờ phút này rõ ràng thấy dưới mặt trời, trên đường người đến người đi, nhưng đầu của nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trời đất dường như chỉ còn mình nàng. . . . . .“Tiểu thư? Tiểu thư?”Thầy tướng số gọi nàng mấy tiếng, biết nàng nhất định là không thể tiếp nhận sự đả kích này.“Ngươi nói là thật sao? Vậy tiên sinh có biết là sơn trại nào?”“Ta thấy là thấy là. . . . . . A! Là ở phía Đông.”“Phía Đông?”“Phải . . . . . A! Phía Đông chỉ có một sơn trại, ta nghĩ phu quân tương lai của cô chính là ở sơn trại đó.”“Phải không?” Mộng Tiểu Trúc vội vàng hỏi, “Ngươi mau nói cho ta biết, sơn trại đó tên là gì?”“Cuồng Phong trại.”Buổi tối hôm đó, Mộng Tiểu Trúc ở trong phòng chạy tới chạy lui, còn lớn tiếng sai bảo nha hoàn Hương Nhi, tay chân luống cuống.“Hương Nhi, nhanh một chút, không thể để cho cha ta phát hiện.” Mộng Tiểu Trúc đang cố gắng đem tất cả y phục xinh đẹp của mình mang đi.“Tiểu thư, tại sao chúng ta phải đến hang thổ phỉ đó? Nơi đó tất cả đều là kẻ giết người không chớp mắt!” Hương Nhi hù dọa. Người bình thường tránh không kịp, vậy mà tiểu thư lại muốn đến hang thổ phỉ đó? !Cái này rõ ràng là đem hai con cừu nhỏ đưa đến cửa nhà một đám dã lang. . . . . .“Hương Nhi, ta phải đi, ta gả vào phủ Vương gia, mỗi ngày đều ngắm trăng, vậy không bằng đi tìm chân mệnh thiên tử của ta.”“Nhưng, số mệnh tiên sinh kia nói chính xác sao?” Hương Nhi không khỏi hoài Tiểu Trúc dừng động tác, nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu nói “Hãy bớt sàm ngôn đi, chúng ta đi nhanh đi!”“Nhưng tiểu thư. . . . . .”Mộng Tiểu Trúc đem bao y phục lớn để vào tay Hương Nhi, không nói một lời đi ra cửa lớn, Hương Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, vội vàng đuổi theo.“Tiểu thư, chờ em với!”Thế là hai chủ tớ lần đầu triển khai cuộc hành trình trốn nhà. . . . . .Cuồng Phong trại có vị khách không mời mà đến.“Đại đương gia, không xong!”A Tam vội vội vàng vàng chạy vào cửa, nhìn thấy một đôi vợ chồng đang thân mật ôm nhau ──“A, thật xin lỗi.” Tiểu Mễ đỏ mặt, vội vàng lui ra từ cánh cửa Diệt Thiên mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm A Tam không biết điều, “Sao ngươi càng ngày càng không có lễ phép?” Chậc, hắn đang muốn cùng thê tử ân ái một chút. . . . . .“Thật xin lỗi, Đại đương gia, tiểu nhân không biết ngài đang cùng phu nhân. . . . . . Ách, phát triển tình cảm. Nếu như không phải là chuyện nghiêm trọng, tiểu nhân thật không muốn mạo hiểm tánh mạng ──”“Bớt sàm ngôn đi.” Giọng của Lôi Diệt Thiên đủ làm cho người ta lạnh từ lòng bàn chân lên cả người.“Dạ!” A Tam vội vàng thông báo sự tình ──“Tiểu vương gia hắn. . . . . . Hắn lại tới!”Một người thân ảnh cao lớn anh tuấn đứng nghiêm trong đại sảnh Cuồng Phong trại, chỉ thấy hắn một thân ăn mặc sang trọng, bên cạnh còn mang theo một tiểu thư này hắn đang nhìn bày trí trong đại sảnh, tầm mắt dừng ở trên bức tranh sơn thủy phía sau đại sảnh, bức tranh hiện ra một khí thế hấp dẫn.“Thật là hảo họa!”“Dĩ nhiên. Bất quá ta tuyệt đối sẽ không bỏ những thứ yêu thích.”Đức Chiêu xoay người, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười, nói thẳng với Lôi Diệt Thiên không hề giấu trong lòng.“Đại ca, đã lâu không gặp. Ta lại tới.”“Đức Chiêu, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới.” Lôi Diệt Thiên ngồi ở chủ vị đại sảnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày, bất quá trong đôi mắt ngăm đen không che giấu được sự bất lực đối với người tới.“Đại ca. . . . . .”“Đừng gọi ta đại ca, ta gánh không nổi.”“Ta vẫn muốn cùng ba huynh đệ các ngươi kết làm kim lan. . . . . . Ta không hiểu, ba huynh đệ các ngươi cũng không phải là cùng phụ cùng mẫu, tại sao ta lại không được?”“Đức Chiêu, ngươi là Tiểu vương gia cao quý, tại sao có thể cùng sơn tặc xưng huynh gọi đệ?” Lôi Diệt Thiên rất là nhức đầu.“Không được sao? Vậy ta liền mang binh tới tiêu diệt Cuồng Phong trại các ngươi!”Lời Đức Chiêu vừa thốt ra, ngay sau đó cảm nhận được không khí biến chuyển, trong lòng biết lời mình vừa nói ra có tác dụng vô cùng dám không nghe lời của Tiểu vương gia hắn? Đức Chiêu trong lòng vẫn còn dương dương đắc Diệt Thiên ngồi ở trên ghế, lần đầu ── không, phải nói mỗi lần cái kẹo mạch nha này xuất hiện, hắn sẽ có kích thích muốn giết người.“Ngươi không làm một Tiểu vương gia tốt ──”“Hết cách, vị hôn thê của ta đang chạy trốn, chuẩn bị tới nơi này của ngươi.”“Tới chỗ của ta làm cái gì?”“Gả cho sơn tặc.”Không khí hiện trường lần nữa trở nên đông cứng, trừ bên ngoài truyền đến mấy tiếng gáy thì một mảnh im ắng.“Vậy liên quan gì đến Cuồng Phong trại?” Hắn cũng đi tìm vị hôn thê bảo bối của hắn để hỏi cho rõ ràng mới đúng !“Đương nhiên là có liên quan. Ta muốn ở nơi này một thời gian, làm Sơn đại vương.”Lôi Diệt Thiên đầu đau hơn. Hắn biết có người sẽ cướp ngôi hoàng đế, nhưng là. . . . . . Sơn đại vương?“Ngươi làm Sơn đại vương, vậy ta làmcái gì? Tiểu vương gia sao?” Lôi Diệt Thiên tức giận hỏi.“Đúng, cho ngươi làm Tiểu vương gia, ta làm Đại vương.”“Chuyện này quá hoang đường!”“Vậy ta liền diệt Cuồng Phong trại!”“Ngươi ──”Thời điểm hai người đang giằng co, một thanh âm trong trẻo vang lên phía sau hai người.“Không thành vấn đề.”Hai người nam nhân này đồng thời đưa ánh mắt chuyển sang cô gái nhỏ phía sau, chỉ thấy nàng ôm cái bụng bự, nhưng vẫn không giảm nét khả ái thanh lệ.“Tiểu Mễ, nàng không nghỉ ngơi, tới đây làm gì?” Lôi Diệt Thiên vừa thấy ái thê, liền ôn nhu tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được.“Đại tẩu, nàng khỏe.” Đức Chiêu lễ độ chào hỏi. Hắn cho là, nữ tử có thể giữ được tâm Đại đương gia Cuồng Phong trại, tuyệt đối là đáng tôn kính.“Ngươi khỏe.” Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia Đức Chiêu trước mắt này. Nhiều năm trước kia trượng phu đã từng cướp bóc Tiểu vương gia, không nghĩ tới hắn chẳng những không giống hài tử vừa khóc vừa náo loạn, ngược lại còn một bộ rất mới lạ, bộ dạng an nhàn, vì vậy mọi người cũng mặc hắn làm Sơn đại vương ở Cuồng Phong trại mấy ngày. . . . . . Không ngờ rằng ngay từ đầu đã rước lấy một tiểu ác này chỉ cần hắn tâm huyết dâng trào, liền đến Cuồng Phong trại nói muốn làm Sơn đại vương. . . . . . Làm Sơn đại vương thật tốt như vậy sao? Thật không hiểu Tiểu vương gia này đang suy nghĩ gì!“Tiểu vương gia, ngươi nói ngươi muốn giành chén cơm tướng công nhà ta tất cả đều là vì vị hôn thê của ngươi, đúng không?”“Có thể đúng, cũng có thể không.”Hắn không muốn thừa nhận mình vì một nữ nhân, bởi vì hắn đường đường là Tiểu vương gia, nữ nhân đối với hắn mà nói không quan trọng, cũng không đáng để quan lại tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì hắn thân là nam nhân phải giành lại tôn nghiêm mặt mũi, đồng thời cũng cho tiểu hôn thê mê tín của hắn biết muốn gả cho sơn tặc, hắn càng muốn nàng làm Tiểu vương phi của hắn, không để cho nàng làm áp trại phu nhân!Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia cùng vị hôn thê đào hôn kia giữa hai người nhất định có chuyện, liền hỏi “Ngươi biết Tiểu vương phi tương lai của ngươi sao?”“Biết.”“Vậy nàng không thích ngươi sao?”Tiểu Mễ gọn gàng dứt khoát vấn đề làm Đức Chiêu sửng sờ tại chỗ, không biết nên hưởng ứng như thế nào.“Nói đi.” Tiểu Mễ thúc giục.“Bổn vương. . . . . . Bổn vương không trả lời vấn đề này.” Gương mặt tuấn tú của Đức Chiêu thế mà đỏ mặt vô cùng hiếm ô! Tiểu vương gia luôn luôn cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn duy nhất một mình vậy mà sẽ đỏ mặt? Thật không thể ngờ được!Lôi Diệt Thiên cũng cảm thấy hết sức buồn cười, bất quá vì ngại lễ phép, hắn cũng không có cười ra ngoài.“Vậy chúng ta cũng không để cho ngươi làm Sơn đại vương.” Tiểu Mễ nói xong, kéo tướng công của mình muốn đi vào trong.“Đợi. . . . . . Đợi một chút!”“Ngươi muốn nói gì?”“Ta không cho là chuyện này cùng làm Sơn đại vương có quan hệ gì!” Hắn vẫn không chịu buông tha, bất quá nghe giọng nói đã mềm hoá rất nhiều.“Đương nhiên là có quan hệ. Chúng ta làm sao biết ngươi có phải hay không muốn nhân cơ hội này tới diệt Cuồng Phong trại chúng ta?” Tiểu Mễ nói hợp tình hợp lý.“Ta giống loại tiểu nhân đó sao?” Đức Chiêu có chút tức giận bị người vu tội như thế.“Rất khó nói.” Tiểu Mễ mỉm cười nói.“Đúng.” Lôi Diệt Thiên cũng phụ họa thê Chiêu vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi vợ chồng một đáp một xướng, rõ ràng không đạt mục đích sẽ không dừng lần này tới lần khác hắn lại phải cầu người. . . . . .“Nói đi.” Tiểu Mễ kéo tướng công ngồi xuống, sau đó hướng nha hoàn nháy nha hoàn hiểu phu nhân muốn ăn điểm tâm, lập tức đi chuẩn lâu không có chuyện vui để nghe, lần này nàng cần phải vừa ăn điểm tâm, vừa nghe một chút chuyện xưa của hắn . . . . . .“Nói đi.” Lôi Diệt Thiên thay hắn bắt đầu.“Nói thì nói!” Đức Chiêu tức giận ngồi xuống, nói đến một tháng trước hắn gặp Mộng Tiểu Trúc chính là buổi chiều nọ. . . . . . - *—* - Chương 10“Người ngươi yêu không phải là Đức Chiêu?” Tiểu Trúc mở to mắt.“Không phải.” Hương Nhi lắc đầu. Nàng làm sao có thể thích Sơn đại vương chuyên chế lại đáng sợ đó? !“Hắn không có bội tình bạc nghĩa?” Tiểu Trúc ánh mắt mở càng lớn.“Tiểu thư, ta căn bản không thể cùng cô gia có cái gì ── ngay cả người mù cũng biết người trong lòng cô gia là nàng!”“Nhưng ngươi không phải nói thương hắn?”“Ta yêu là Tiểu Vương! Là tiểu thư hiểu lầm ý ta nói…, mà ta cũng biết tiểu thư hiểu lầm, mới có thể khiến tiểu thư hiểu lầm cô gia, kết quả là cãi nhau như vậy.” Thật là vô cùng phức tạp. . . . . . Không nghĩ tới kịch trên sân khấu cũng phát sinh ở trên người bọn Trúc lập tức khóc lên, “Ta nhất định là điên rồi, mới có thể tổn thương hắn như vậy. . . . . . Hắn nhất định sẽ không để ý ta nữa, làm sao bây giờ?”Hương Nhi vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi, “Tiểu thư đừng lo lắng, chỉ cần cùng ngài giải thích rõ, bồi thường một chút không phải là. . . . . . Đại vương thương nàng như vậy, sẽ không tức giận nàng nữa.”“Thật sao?” Tiểu Trúc lau nước mắt, rốt cục có một chút hi vào lúc này, có người vội vã chạy vào.“Không xong!”“Sao vậy?”“Đại vương bị người ám toán, bị thương!”Tiểu Trúc tâm mất khống chế, kinh hoảng, trong đầu hiện lên tất cả những chuyện đáng thổ phỉ đó ngàn vạn không thể có chuyện, nếu không nàng nhất định sẽ khóc chết . . . . . .Nàng đi tới trước cửa phòng Đức Chiêu, người đứng quanh ở bên ngoài vừa nhìn thấy nàng, lập tức tự động nhường Trúc bước vào phòng, thấy nam nhân ngồi ở bên trong ngồi im, chẳng qua là trên ngực dính vết máu loang lổ, có chút dọa người.“Ngươi không sao chứ?” Nàng quan tâm Chiêu nhìn thấy nàng, trong mắt không có xuất hiện thâm tình ngày xưa, ngược lại là lạnh lùng, bên mép dâng lên nụ cười hờ hững, “Nàng còn có thể quan tâm ta?”“Dĩ nhiên ──”“Không cần!”Tâm Tiểu Trúc đột nhiên chấn động, vì sự vô tình của hắn mà lui về phía sau một bước. Nàng biết hắn đang giận nàng, mà hắn vô tình là làm nàng đau khổ sống không bằng chết. . . . . .Nàng hít thật sâu, “Ngươi đừng như vậy. Ít nhất cũng chờ vết thương tốt hơn chút nữa ──”“Ta không cần nàng giả bộ!”Hắn dùng sức khẽ động vết thương, chân mày không khỏi nhíu lại.“Làm sao ngươi bị thương?” Nàng cố nén cảm giác muốn cãi nhau với hắn, không hy vọng để cho hắn quá mức kích động mà lần nữa làm động tới vết thương.“Nàng không cần lo lắng. Nàng sẽ không trở thành quả phụ đâu.” Hắn cười Trúc giận đến nói không ra lời, định trực tiếp đi tới bên cạnh hắn, muốn cởi áo khoác của hắn Chiêu vươn tay cầm tay của nàng, ánh mắt lạnh lẽo đầy đe dọa nhìn nàng, “Đừng ép ta nổi giận với nàng.”“Ngươi muốn đánh ta hay hung dữ với ta đều được, nhưng trước hết, ta nhất định phải trước xử lý vết thương của ngươi.” Nàng xoay người phân phó, “Hương Nhi, đi lấy chút nước nóng và vải sạch, còn nữa, lấy kim sang dược ta mang từ nhà đi, cầm tất cả tới đây.”“Dạ.”Đức Chiêu muốn đẩy nàng ra, kêunàng cách hắn xa một chút, nhưng tay của hắn giữ chặt nàng, không nỡ buông ra. . . . . .Chờ Hương Nhi mang tất cả đồ tới, Tiểu Trúc hạ lệnh trục khách, “Toàn bộ các ngươi đi ra ngoài, Đại vương có ta chăm sóc là được.”Mọi người chần chờ, không biết nên hay không nên nghe lời của nàng.“Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!” Đức Chiêu lẳng lặng tất cả mọi người đều rời đi, Tiểu Trúc mới chậm rãi xoay người lại đối mặt nàng cởi xiêm áo dính vết máu loang lổ kia, bị vết thương của hắn làm giật mình. “Vết thương của ngươi thật sâu!”“Không sao, chẳng qua là vết thương nhỏ thôi.”“Vết thương nhỏ? !” Nàng nhìn vết thương máu chảy đầm đìa kia, cố gắng k té xỉu, cầm khăn vải sạch ngâm ở trong nước nóng.“Sao ngươi lại bị ám toán vậy? Không có ai bảo vệ ngươi sao? Ngươi ──”“Nàng thật rầy rà!” Hắn gầm nhẹ một Trúc im lặng, trong lòng vô hạn ủy Chiêu không nói gì, không muốn nói cho nàng biết, bởi vì hắn vô cùng nhớ nàng mà thất thần, mới có thể không có chú ý tới có người ám toán. . . . . . Cũng may công phu của hắn không tệ, nếu không có thể liền đi đời nhà Trúc tay chân vụng về thay hắn băng bó vết thương. “Ta không thường xuyên làm chuyện như vậy. . . . . .” Nàng ngượng ngùng nói.“Nhìn ra được.” Đức Chiêu ngẩng đầu lên, muốn nói với nàng băng bó xong có thể đi ra ngoài, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn nàng, lại bị lạc ở trong đôi mắt ngập nước kia. . . . . .Lão Thiên, nàng thật đẹp! Tựa như đóa hoa mùa xuân mới nở. . . . . . Hắn nhớ mình đã thật lâu không có chạm vào da thịt như oa nhi của nàng, hôn đôi môi đỏ mọng như anh đào đỏ mọng của nàng, nàng bây giờ đang chạm vào hắn, hắn lại không thể chạm vào nàng. . . . . . Thật là khó chịu!“Nàng có biết mình phạm vào một sai lầm cực lớn?” Ngữ khí của hắn lạnh như băng.“Sai lầm? Ta không hiểu ngươi nói gì.”Hắn thình lình một tay chế trụ vai nàng, lực đạo to lớn, làm nàng đau kêu thành tiếng.“Đức Chiêu, ngươi làm đau ta! Ta nào có phạm lỗi gì?”“Có! Nàng đáng chết!”“Ngươi bây giờ tâm tình không tốt, chúng ta hôm nào bàn lại. . . . . .” Nàng muốn chạy trốn, hắn lại không chịu buông.“Ta biết, trong đầu nàng vẫn không vứt bỏ ý nghĩ tìm kiếm nam nhân có ký hiệu trước ngực. . . . . .Được, ta liền đi lấy một ký hiệu, như vậy nàng có thể từ bỏ chứ?”Tiểu Trúc mở to mắt nhìn nam nhân nổi giận trước mắt. Mặc dù hắn dữ dội như vậy, cũng không làm tổn hại mị lực nam tình của đen xõa ra cùng hơi thở cuồng dã càng làm cho hắn có loại phóng đãng, một chút cũng không giống sự lạnh nhạt tự đại bình thường của hắn, giống như một nam nhân đau khổ vì tình. . . . . .Đức Chiêu đột nhiên hướng ra ngoài rống to, “Mang rượu tới!”Tiểu Trúc cả kinh, “Ngươi bị thương không thể uống rượu!”“Ta mặc kệ!” Hắn bá đạo bao lâu, người làm liền dọn rượu và thức ăn lên, Đức Chiêu đi tới trước bàn ngồi xuống.“Tới đây!” Hắn ra lệnh với Tiểu Trúc chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, bị hắn một phát kéo vào trong ngực. “Uống rượu!”“Ta không ──”Hắn không chấp nhận nàng cự tuyệt, “Ta ra lệnh nàng uống, nàng phải uống!”Tiểu Trúc còn muốn phản kháng, hắn đã đem chén rượu uống cạn, sau đó giữ lấy đầu của nàng, môi không chậm trễ đặt lên nàng.“A. . . . . .” Rượu trong miệng hắn chảy hết vào trong miệng nàng, nàng cảm thấy nhịp tim mình trở nên rối loạn, toàn thân mềm yếu, hoàn toàn bị lạc trong sự kích động của hắn. . . . . .Lưỡi của hắn nhẹ mở đôi môi nàng, thừa dịp mà tiến vào, không chút kiêng kỵ trêu chọc nàng, làm nàng không thể không theo hắn nhảy múa. . . . . .Khi hắn luyến tiếc rời khỏi đôi môi mê người của nàng, nàng thẹn thùng nhưng lại xinh đẹp bất khả tư nghị như vậy. . . . . .“Uống ngon sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn, ngay cả chính hắn cũng giật mình.“Đức Chiêu. . . . . .” Nàng khẽ gọi tên ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng, tham lam hấp thụ mùi thơm làm người ta quyến luyến ở trên người vươn tay giữ lấy mặt nàng, “Nàng là của ta, không có ai có thể chạm vào nàng, nàng biết không?”Nghe được lời bá đạo của hắn, tức giận trong lòng Tiểu Trúc liền không nhịn được bùng lên. “Tại sao ngươi lại nói ta là của ngươi?”“Chỉ bằng ta là nam nhân đầu tiên của nàng!” Hắn bắt lấy bả vai của nàng.“Đau quá. . . . . . Ngươi điên rồi phải không?” Nàng bị hắn bắt lấy mà đau đớn kêu thành tiếng.“Đúng! Ta điên rồi, ta đố kỵ hơn là nổi điên!” Hắn tựa như dã thú bị thương rống giận.“Nhưng thầy tướng số nói chân mệnh thiên tử của ta không phải là ngươi ──”Lời của nàng làm hắn càng thêm tức giận, “Chính là ta! Chỉ có ta có thể hôn nàng, chạm vào nàng, đoạt lấy nàng!”Mặt nàng đỏ lên, hai tay liều mạng muốn đẩy hắn ra, “Ngươi không thể! Buông ta ra!”“Nàng không thể cự tuyệt ta!” Nói xong, hắn liền mãnh liệt hôn ghen cộng thêm rượu cồn thúc giục, hắn không còn là Đức Chiêu tỉnh táo, tự đại, hắn bây giờ chỉ là một nam nhân bị ghen tỵ hành hạ . . . . . .Hắn đẩy ngã Tiểu Trúc không ngừng giãy giụa ở trên giường, lại đem thân thể của mình đặt lên nàng.“Đức Chiêu, đừng như vậy! Ta sợ. . . . . .” Nàng nói là sự thật, lúc này nàng thật sự sợ hãi nam nhân mất khống chế này . . . . . .“Không phải sợ ta! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương nàng . . . . . .” Hắn ở bên tai nàng không ngừng rơi xuống những cái hôn.“Không! Thả ta ra, van cầu ngươi. . . . . .” Nàng không nhịn được cầu gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ hoa dung thất sắc của nàng, trong lòng tràn ngập khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới trong lòng nàng có nam nhân khác, hắn không cách nào nhịn lắc đầu một cái, trên mặt xuất hiện cố chấp trước nay chưa có, “Không! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng !”“Ngươi. . . . . .”Nàng còn chưa kịp phản ứng kịp, y phục liền bị hắn lột sạch. Mà thân thể xinh đẹp lại trắng nõn của nàng càng làm hắn thêm điên lúc này chỉ muốn chà đạp tiểu nữ nhân vô cùng khả ái lại mê người trước mắt này. . . . . .Hắn gần như điên cuồng hôn nàng, hai tay không ngừng vuốt ve trên người nàng, há miệng ngậm nhũ hoa của nàng dùng sức mút.“A. . . . . . Đức Chiêu. . . . . .” Nàng giống như bị điện giật, toàn thân tê dại.“Tiếng kêu của nàng thật là dễ nghe, kêu lớn hơn chút nữa!”Tiểu Trúc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không cách nào khắc chế phát ra rên rỉ mất hồn làm lòng người lay Chiêu đem hai chân của nàng vòng bên thắt lưng mình, không có báo động trước liền dùng sức xâm nhập tiểu huyệt chặt chẽ của nàng.“A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . .” Tiểu Trúc không tự chủ được kêu thành tiếng.“Tiểu mèo hoang, nàng là của ta! Ta sẽ không để cho cho bất luận kẻ nào . . . . . .” Hắn không ngừng nói, cũng không có thả chậm cuồng liệt đoạt lấy, tựa như là dâm thú không ngừng ở trên người của nàng tiến vào, khiến nàng kêu lên tiên tiếp.“Đức Chiêu. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Cả người nàng cũng bị hắn lay động mà sắp tan Chiêu không quản được nhiều như vậy, dục hỏa thiêu đốt lý tính hắn, hắn chỉ muốn hung hăng đoạt lấy nàng, để cho nàng chỉ muốn hắn, nghe cái miệng nhỏ của nàng chỉ gọi tên hắn, chỉ có hắn có thể vuốt ve, liếm mút từng tấc thân thể nàng, vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng. . . . . .“Không được! Ta không chịu nổi. . . . . .” Tiểu Trúc vong tình kêu, hai tay ôm chặt càng mãnh liệt rút ra, thanh âm nàng kêu càng lớn, cảm giác cả người bị hắn dẫn tới Thiên đường. . . . . .“Tiểu Trúc. . . . . . Ta yêu nàng!”Đức Chiêu gầm nhẹ một tiếng, sau đó cả người run rẩy một cái, đem tất cả dục vọng theo lửa nóng kia bắn vào hoa tâm của nàng ──Tiểu Trúc đón nhận nóng bỏng kia, lần nữa đạt tới cao triều.“Đức Chiêu. . . . . .” Nàng vô lực ôm thân thể ướt mồ hôi của hắn, để cho thủy triều kích tình bao phủ hai người. . . . . . hắn yêu nàng? !Tiểu Trúc mở to mắt, một chút cũng không buồn Chiêu còn lại là dựa vào trước ngực mềm mại của nàng, một tay ôm hông của nàng, một cái chân khác bá đạo ngăn chặn bắp đùi của nàng, tràn đầy tham muốn giữ được tiếng kêu nhẹ của hắn, nhìn hắn ngủ say trước mặt, trái tim của nàng lần nữa rung động vì vừa mới nghe được hắn nói ba chữ kia. . . . . .Nàng ôn nhu vuốt mái tóc đen dày của hắn, trong lòng tràn đầy quyến luyến với nam nhân . . . . . Hắn nói như vậy, có thể chỉ bởi vì hắn uống như tỉnh rượu hắn liền quên những lời đã từng nói…, đến lúc đó nàng phải làm sao?“Đức Chiêu. . . . . . Ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng ôm hắn lầm bầm dĩ nhiên không có trả lời vậy hai mắt nàng nhắm lại, tham lam hấp thụ nhiệt độ ấm áp của hắn. Hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này. . . . . .Trong sự ấm áp của hắn, nàng bất tri bất giác cũng tiến vào mộng đẹp. . . . . .Đức Chiêu hoảng hoảng hốt hốt mở mắt ra, một trận nhức đầu vô cùng nhanh chóng đánh úp về phía chết! Hắn đã lâu không có uống nhiều như vậy. . . . . .Hắn phát hiện vật nhỏ ngọt ngào trước ngực mình, hơi thở an ổn nhẹ phẩy ngực không nhịn được vươn tay vuốt ve sợi tóc mềm nhỏ của nàng, cũng không che giấu được tình cảm trong lòng mặt trắng noãn của nàng trở nên ửng hổng mê người, hàng lông mi dài kia bao trùm lên mỹ mâu trong veo, đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, chứng tỏ hai người từng có kích muốn nàng vĩnh viễn đều thuộc về hắn. . . . . .Hắn chưa từng có tham muốn giữ lấy mãnh liệt với một nữ nhân, cũng bởi vì không chiếm được nàng yêu mà khó dù mỹ nữ thiên hạ mặc cho hắn chọn lựa, hắn muốn cũng chỉ có tiểu mèo hoang đanh đá trước mắt muốn người của nàng, lòng của nàng, toàn bộ yêu thương của thâm tình ở trên trán nàng in lại một cái hôn, trong lòng có một sự hạnh phúc chảy qua.“Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng! Nàng là của ta!”Đây hắn đã tuyên bố rõ, cũng là quyết định của này, người trong ngực hắn cũng tỉnh. Nàng hỏi “Ngươi nói cái gì?”Đức Chiêu hít sâu một hơi, ném ra một câu sét đánh ngang tai ──“Nàng trở về lập gia đình đi!”Nếu như nói nữ nhân là nước, tiểu thư nàng nhất định sẽ khóc đến cạn nước. . . . . .Hương Nhi mắt thấy cửa nhà ở đằng trước, không nhịn được khuyên nhủ “Tiểu thư, nàng khóc như vậy, lão gia nhất định sẽ đau lòng chết . . . . . .”Mặc dù nàng không rõ ràng lắm tiểu thư cùng Đại vương có hiểu lầm gì, bất quá nhìn tiểu thư khóc đến thương tâm như vậy, nàng cũng khó chịu.“Đại vương thật là quá đáng! Hắn biết rõ tiểu thư thương hắn, hắn còn ──”“Ai nói ta yêu hắn? Ngươi không được nói hươu nói vượn.” Tiểu Trúc nghẹn ngào trách móc.”Hắn là đại phôi nhân nhẫn tâm, ta không thương hắn. . . . . .”Tiểu Trúc không ngừng lắc đầu, cố gắng bỏ đi khuôn mặt trong đầu, lại như thế nào cũng không quên nhất định là lão Thiên trừng phạt nàng ── trừng phạt nàng bởi vì mê tín mà rời nhà trốn đi, hại cha nàng thương tâm, cho nên để cho nàng gặp gỡ một đại bại hoại như vậy. . . . . .Đôi mắt Tiểu Trúc đẫm lệ nhìn về phía trước, thấy cửa nhà có một thân ảnh quen thuộc, cũng nhịn không được nữa xông lên trước ──“Cha!”Nàng nhào vào phụ thân, khóc rống thất thanh, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Con về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ làm cha đau lòng nữa. . . . . .”Mộng lão gia dù có tức giận rung trời, nhìn thấy nước mắt nữ nhi bảo bối, cũng không nỡ trách cứ nàng nữa.“Về là tốt rồi, về là tốt rồi. . . . . .”Tiểu Trúc vốn tưởng rằng Tiểu vương gia sẽ không muốn nàng, không nghĩ tới nàng sai lầm rồi.“Cha, cha không có nói với bọn họ con. . . . . . Không thể lập gia đình?”“Có! Nhưng Tiểu vương gia nói không sao, hắn vẫn muốn cưới con.”Mộng lão gia mới vừa biết tất cả cũng rất tức giận, nhưng hắn cũng là người từng trải, biết chuyện rất khó nên hắn không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm bị chặt đầu đến phủ Vương gia từ hôn, vậy mà đối phương lại vẫn muốn thú Tiểu Trúc.“Cái gì? Có nam nhân ngốc như vậy?” Hương Nhi kêu nam nhân nào không hy vọng thê tử của mình là thân trong sạch? Xem ra Tiểu vương gia này không phải điên thì cũng là con trâu đực.“Cha, bất kể đối phương nói thế nào, con đều không gả.”“Nữ nhi, con còn không quên được tên bạc tình đó sao?”Tiểu Trúc không mở miệng, nhưng nước mắt lại không cầm được rơi xuống. . . . . .Nếu như nàng vẫn cố ý từ hôn, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đắc tội lớn với nhà Vương gia ── một mình nàng bị chặt đầu không sao, nhưng nàng tuyệt đối không thể để liên lụy đến cha cùng những người qua một phen suy xét, Tiểu Trúc lau khô nước mắt, kiên định nói “Nếu như đối phương không ngại ta đã không phải là thân trong sạch, vậy ta gả.”Ngày thành thân đến, đội ngũ rước dâu hoan hỉ, khua chiêng gõ trống tới đón, đáng tiếc người nhà gái lại không cảm nhận được một chút không khí vui Trúc đến giờ lên kiệu hoa, đến nửa đường, nàng quyết định thực hành kế hoạch ngày hôm qua nàng nghĩ đến, một có thể trì hoãn hôn kỳ, lại không liên lụy phụ kiệu đang ổn định đi lại, nàng cắn răng kéo hỉ mành ra, mắt nhắm lại, tung người nhảy ra ──Suốt một ngày một đêm, Đức Chiêu không dám rời khỏi bên cạnh Tiểu lẳng lặng vuốt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt là tình yêu vô hạn cùng đau Trúc, tỉnh lại đi!Nếu không tỉnh lại, ta sẽ bị nàng ép điên mất. . . . . .Chờ đợi cùng lời gọi tình yêu của hắn tựa hồ tràn vào trong đầu nàng, mí mắt nàng khẽ động đậy, từ từ mở mắt ra. . . . . .“Tiểu mèo hoang, nàng tỉnh!” Đức Chiêu mừng rỡ mèo hoang? Chỉ có xú nam nhân đó mới gọi nàng như vậy!Thần trí Tiểu Trúc vốn vẫn ngơ ngẩn giờ phút này lại trở nên thanh tỉnh, nàng đột nhiên muốn quay đầu, lại khẽ động vết thương trên người, sắc mặt một hồi trắng bệch.“Nàng nằm im đừng cử động!” Hắn ngăn cản nàng rục rịch.“Sao ngươi lại ở đây? Ta thế nào lại ở chỗ này?” Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, đơn giản không thể tin mình còn có thể được gặp lại hắn.“Nàng có phải ngốc hay không? Ngồi trong kiệu cũng bị ngã!” Hắn thật ra thì cũng không phải thật muốn mắng nàng, nhưng mở miệng vẫn là trách Trúc lập tức cũng không biết phải nói thế nào, chỉ muốn biết một vấn đề mấu chốt nhất ──“Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Còn một thân hỉ phục.“Ta vốn là chờ cưới nàng, vậy mà lại đợi đến một cô dâu chồng chất vết thương.”“Cái gì? !” Nàng có nghe lầm hay không? “Ta không phải gả cho ngươi, ta gả cho Tiểu vương gia. . . . . .”“Ta chính là Tiểu vương gia.”Tiểu Trúc chấn động ngây người một lúc lâu, đưa tay bắt lấy ống tay áo của hắn, “Ngươi nói ngươi là ai?”“Ta là Tiểu vương gia.”“Nhưng ngươi không phải là Sơn đại vương sao?”“Ai kêu nàng đào hôn, còn vọng tưởng chạy đi gả cho sơn tặc, ta chỉ mua chuộc Đại đương gia Cuồng Phong trại, để cho ta làm Sơn đại vương mấy ngày ──”“Cho nên ngươi vì trêu ta, trả thù ta? !”“Ta không có ý này!” Đức Chiêu khẩn trương giải thích. “Ta chỉ muốn cho nàng một bài học. . . . . .”Thì ra là như hao tổn tâm tư như thế, chỉ vì tự ái phái nam của hắn. . . . . .Nàng giùng giằng muốn xuống giường, “Để cho ta đi!”“Không được! Mặc dù còn chưa bái đường, nhưng nàng đã vào cửa nhà ta, là Vương Phi của ta rồi.”“Vậy. . . . . . Ngươi lập tức hưu ta!”Hắn mong nhớ ngày đêm cưới nàng, nào có thể hưu thê?“Ta tuyệt đối sẽ không hưu thê.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.“Ngươi vô lại ──”Tiểu Trúc mới nói ba chữ, hắn nhanh như chớp ngăn lại môi của nàng.“Không. . . . . .” Nàng muốn giãy giụa, nhưng hắn dùng thân thể cường tráng đè trên thân thể nhỏ bé của nàng, còn đem hai tay của nàng đặt tại trên đầu, làm nàng không thể động đậy.“Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng thở hổn hển hỏi, ngực phập phồng, dấy lên dục vọng nóng bỏng trong cơ thể Chiêu ngắm nhìn nàng thật lâu, bị lạc trong xinh đẹp ngọt ngào của nàng, tinh thần bập bềnh, không thể tự kềm chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ có thể là hắn!Hắn không để ý tới kháng nghị nàng, cúi đầu vào cái cổ mềm mại của nàng, một tay nhân cơ hội kéo xuống cái áo mỏng, vuốt ve hai luồng mềm mại của nàng.“Xin ngươi. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Nàng hết lời cầu khẩn, nhưng ngón tay hắn không chút kiêng kỵ lướt hai điểm nhỏ nhạy cảm trước ngực nàng, không ngừng lôi kéo, nàng bị hắn mang đến khoái cảm làm tứ chi như nhũn ra, trong miệng cũng bật ra nhiều tiếng rên rỉ mất hồn.“Ta là trượng phu của nàng, mỗi một tấc thân thể nàng đều thuốc về ta!” Hắn ở trên người trắng mịn của nàng rơi xuống, làm nàng không tự chủ được hướng thân thể gần sát hắn.“Không được. . . . . .” Nàng liều chết lắc đầu, muốn trốn tránh nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.“Nàng cho là nàng ngăn cản được ta sao?” Hắn dùng lực xé ra. Bộ ngực tuyết trắng tròn trịa hiên ra trước mắt hắn, nhũ hoa màu hồng cũng theo phản ứng bản năng của thân thể mà đứng thẳng, như hai khỏa thực quả trong suốt lại hồng nộn trân quý, dẫn dụ hắn thưởng thức.“Không. . . . . .” Nàng thở dốc vì kinh ngạc, lại không ngăn cản được đầu lưỡi hắn ướt át nóng rực liếm láp nàng, làm tan chảy phản kháng cùng lý trí còn sót lại của nàng, thức tỉnh dục vọng ẩn sâu trong nàng, theo hắn cùng nhau trầm luân trong biển tình. . . . . .“A. . . . . .” Nàng khép hờ mắt, ở trong ngực hắn uốn éo không yên, cảm giác mình dường như bị người đốt cháy, tất cả kháng nghị cũng đều hóa thành từng trận rên rỉ.“Ta thật thích nghe nàng gọi như vậy, tựa như con mèo nhỏ kêu. . . . . . Ngoan, ta sẽ thương yêu nàng . . . . . .”Nhìn thấy nàng đã từ từ lâm vào lưới tình do hắn bày ra, lưỡi của hắn khẽ liếm vành tai khéo léo của nàng, bàn tay một đường trợt xuống, dừng ở giữa hai chân nàng, xâm nhập nơi mềm mại của nàng.“Nhìn ta.” Thanh âm hắn trầm thấp mang theo khát vọng mãnh Trúc phảng phất như bị thôi miên, ánh mắt sương mù nhìn hắn.“Bất kể nàng có đồng ý hay không, nàng đã là thê tử của ta. Từ giờ trở đi, ta muốn nàng toàn tâm toàn ý thuận theo ta, hưởng ứng ta, không cho phép nghĩ người khác, chỉ được nghĩ tới ta.”“Nhưng là. . . . . .”“Không có nhưng là.” Hắn bá đạo hôn nàng, ngón tay vuốt ve vườn hoa thần bí của nàng, làm nàng phát ra trận trận yêu kiều mất hồn.“A. . . . . .” Nàng cảm thấy nàng đã không còn là mình, chỉ là một nữ nhân trầm luân ở trong dục vọng . . . . . .“Nàng thật đẹp. . . . . .” Ngón tay của hắn càn rỡ trong cơ thể ướt át của nàng, mỗi một tế bào của nàng đều muốn hòa tan trong hắn, nàng chỉ có thể theo bản năng đung đưa thân thể phối hợp ngón tay đang giày vò đến bất khả tư nghị kia.“Muốn ta sao?” Hắn xấu xa hỏi.“Ta. . . . . .” Nàng muốn! Nàng không nói ra miệng, chỉ có thể thẹn thùng nhắm mắt lại kéo hắn đến gần hơn, hi vọng hắn có thể kết thúc hành hạ ngọt ngào như vậy.“Nói!” Hắn ra lệnh.“Ta muốn! Muốn. . . . . .” Nàng rốt cục cũng không che giấu được tình cảm của mình người hợp lại làm một, cảm giác làm nàng cảm thấy thỏa mãn bất khả tư nghị, phảng phất mình tìm được một nửa thiếu sót Chiêu cũng có cảm giác như thế. Hắn không thể tin được mình sẽ khống chế không được, chỉ có thể theo dục vọng dâng cao tận tình ở trên người nàng gia tăng tốc độ. . . . . .“Đức Chiêu. . . . . . Ta không chịu nổi. . . . . .” Nàng vong tình kêu, cảm giác mình thân thể phảng phất muốn theo một lần lại một lần đoạt lấy của hắn mà nổ tung, chỉ có thể thở gấp giữ được cánh tay hắn, chỉ sợ buông lỏng tay sẽ từ trên trời rơi xuống đất.“Ta yêu nàng ──” Hắn gầm nhẹ ra tiếng yêu, thân thể một hồi mãnh liệt run lên, cùng nàng đạt tới cao triều trước nay chưa có ──Kích tình đi qua, Đức Chiêu chôn ở trong hương thơm của nàng, quyến luyến mùi thơm nhàn nhạt đặc biệt trên người lát sau, tiểu nhân nhi trong ngực hắn lên tiếng. “Ngươi vừa mới nói là nghiêm túcchứ?”Đức Chiêu lật thân, lần nữa đem Tiểu Trúc đè ở trên giường, cảm thụ đường cong mê người của nàng, cảm thấy toàn thân mềm yếu, tâm thần nhộn yên lặng nhìn nàng, “Ta đối với nàng là nghiêm túc bất quá. Vì lấy được tâm của nàng, ta tình nguyện làm tên lừa gạt, nhất định phải đem nàng lừa tới tay, để cho nàng phụng bồi ta cả đời, vĩnh không xa rời nhau!”Tiểu Trúc cảm động, chủ động hôn hắn, dùng nụ hôn nhiệt tình hưởng ứng thâm tình của hắn. Cho đến hai người cũng thở dốc không thôi, nàng mới mở miệng, “Không đúng, ngươi mới là bị ta lừa.”Đức Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Nàng nói rất đúng, là nàng sắc dụ ta trước, sau đó không biết, bất giác trộm đi lòng của ta. . . . . . Nói như vậy, nàng mới thật là đại lừa gạt.”Nàng chu miệng lên, đánh hắn vài cái. “Ta nói đùa, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, nói ta lừa ngươi trước!” Cho hắn ba phần màu sắc, hắn liền khơi lên màu sắc trong phòng!Hắn cười bắt lấy tay của nàng. “Tốt như vậy, về sau có thể nói cho con cháu đời sau, nói tổ mẫu chúng lừa tình tổ phụ ngây thơ.”“Ngươi không sợ không có mặt mũi, mất đi tự ái nam nhân?” Nàng cười hỏi.“Lòng ta cam tâm tình nguyện!” Hắn thâm tình ngưng mắt nhìn khuôn mặt thẹn thùng của mắt cảm động liền xông lên hốc mắt, Tiểu Trúc tựa sát hắn, hai tay vòng ở vai hắn.“Ngươi là đại ngốc!” Nàng nghẹn ngào cười mắng, lại bổ sung một câu, “Bất quá, ta thích ngươi ngốc một chút.”Đức Chiêu lộ ra nụ cười khiêu gợi, cúi đầu hôn nàng. thật sâu“Ta yêu nàng!”“Ta cũng yêu ngươi. . . . . .”Nàng mặc cho hắn lần nữa khơi lên nhiệt tình của nay về sau, người của nàng, lòng của nàng, sự nhiệt tình của nàng đều chỉ thuộc về hắn, hắn dẫn nàng cùng hướng về hạnh phúc tương lai. . . . . .HẾT ÁP TRẠI TIỂU NHA HOÀN Hệ liệt Sơn đại vương Tác giả Tứ Nguyệt. Convert ngocquynh520. Thể loại Cổ trang, HE. Độ dài 10 chương. Edit by cafe_chaud. ~~~~~~~~~~~~~~ Nhân vật Thủy Tàn Tâm x Nguyệt Quang. Văn án Nàng không phải là trời sinh mệnh khổ chứ? Nếu không đang yên lành tại sao lại gặp phải loại chuyện này? Mặc dù nàng chỉ là một tiểu nha hoàn nhưng bình thường nàng tiếp xúc đều là dân chúng thiện lương, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ quen biết sơn tặc ác sát! Kết quả bởi vì nàng quá mức sợ hãi mà không đi vào sơn trại, liền đả thương Tam đương gia —— mặc dù không phải là cố ý. Có thể đả thương người là sự thật người ta không cam lòng, “Nam tử khí khái” bị đâm bị thương quyết định triển khai hành động trả thù với nàng. Nàng không lời nào để nói chẳng qua là —— nàng tình nguyện để hắn đâm lại nàng hai đao coi như là bồi thường, vậy mà hắn không nguyện ý lại cẩn trọng hướng nàng thi triển mị lực nam tính. Mê hoặc, nàng đầu óc choáng váng. . . . . . ________________________________ Bộ Áp trại tiểu nha hoàn này e làm dành tặng cho sis Ami. Cảm ơn sis đã giúp đỡ e trong suốt thời gian qua! >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Mục lục Tiết tử Chương Chương Chương Chương Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Hồi cuối ~~ Hoàn ~~

áp trại tiểu vương phi